74
22 June, 2010 at 10:55 pm Leave a comment
Nhớ thầy Thuần. Hồi đó ở lớp HDDL, thầy là người mà có lẽ ai cũng kính trọng và sợ nhất. Không sợ sao được, thầy tóc bạc trắng, đi chậm chậm, mà kể chuyện lịch sử, địa lý, văn hóa Việt Nam như đọc bảng cửu chương. Giờ học nào cả lớp cũng ngóc mỏ ra nghe, từng câu từng câu, hay như văn như thơ. Ngày đó hâm mộ thầy dã man mà không dám lên xin chữ ký.
Một trong những chuyện thầy nói mà mình nhớ nhất là chuyện Mỵ Châu Trọng Thủy. Rõ là bà Châu mê trai, ngây thơ vô số tội, nên cả một nước cũng ra đi theo bà. Thầy hỏi, vậy nếu quay ngược được thời gian, ta muốn câu chuyện kết thúc như thế nào.
Chẳng nhớ có ai trả lời không. Chỉ nhớ thầy nói như vầy: trong danh sách những ông vua làm mất nước, An Dương Vương có lẽ là người được lịch sử ưu ái nhất, bởi ông mắc phải cái tội ‘đáng thương’: cả tin. Mà tin ai? Tin con của ổng chứ ai.
Nếu quay ngược được thời gian, xin cứ để câu chuyện diễn ra như vậy. Vì sống trong một gia đình mà bắt vợ đề phòng chồng, kêu cha đề phòng con, thì không phải cũng đáng buồn như mất một nước sao.
Dẹp nhà bà Châu qua một bên.
Là vì hôm nay mình cũng muốn nói câu đó mà.
Là buồn cười quá, em vẫn muốn kết thúc thế nào, thì ban đầu hãy cứ diễn ra như vậy.
Dù có lẽ từ đầu đó cũng chỉ là câu chuyện của riêng em.
Entry filed under: Linh tinh.
Trackback this post | Subscribe to the comments via RSS Feed