Archive for June, 2010
tóc thề
“Tóc thề vốn là một vài sợi tóc ngắn phất phơ hai bên trán và vành tai. Có những bạn trai nghe nói các cô gái có mái tóc thề, tưởng là các cô đã có người yêu, nhưng thực tế nào các cô đã thề thốt cùng ai?
Nguyên xưa, các đôi trai gái yêu nhau hoặc có những đôi đã nên vợ nên chồng, đang mặn nồng đằm thắm bỗng vì một lý do gì đó làm cho tình duyên dang dở, đôi lứa xa nhau. Họ quyết một lòng, dẫu cho sông cạn đá mòn, năm tháng chờ đợi vẫn một lòng thuỷ chung. Trước khi lưu luyến chia tay, họ cắt trao cho nhau một mớ tóc để làm tin và luôn giữ trong mình như kỷ vật. Mớ tóc đó gọi là tóc thề. Chỗ tóc bị cắt đó dần mọc lại và dài dần, mái tóc mới mọc đó gọi là tóc thề. Trong truyện Kiều có câu:
Tóc thề đã chấm ngang vai
Nào lời non nước, nào lời sắc son.
Có nghĩa là dăm ba năm sau, chỗ tóc bị cắt cụt đã mọc dài chấm ngang vai rồi vẫn chưa thấy bóng dáng người yêu. Nên nhớ, thời xưa con trai cũng để tóc dài, cũng búi tóc, và vì vậy cũng có tóc thề.”
(Sưu tầm)
[Nguồn]
Đường dìa quê em
Vàm Cỏ Đông ơi Vàm Cỏ Đông
Những kilomet đầu tiên của tỉnh Tiền Giang
Cầu Mỹ Thuận
Đường về Bến Tre
Nhà bà cố
Cháo vịt nhà Cậu Tư, ngon bá phát
Ông Bảy, đã 90 tuổi. Năm nào về thăm cũng thấy ông đang cuốc đất hoặc tỉa hàng rào.
Quay lên Mỹ Tho
Mới hái từ vườn nhà Út
Hủ tiếu mực, oạp ọap
Hủ tiếu sa tế, chép chép
Chè khoai mì, quá ham ăn quên chụp hình
…
Trường em, học có 2 năm mà thương quá chừng
Linh tinh
74
Nhớ thầy Thuần. Hồi đó ở lớp HDDL, thầy là người mà có lẽ ai cũng kính trọng và sợ nhất. Không sợ sao được, thầy tóc bạc trắng, đi chậm chậm, mà kể chuyện lịch sử, địa lý, văn hóa Việt Nam như đọc bảng cửu chương. Giờ học nào cả lớp cũng ngóc mỏ ra nghe, từng câu từng câu, hay như văn như thơ. Ngày đó hâm mộ thầy dã man mà không dám lên xin chữ ký.
Một trong những chuyện thầy nói mà mình nhớ nhất là chuyện Mỵ Châu Trọng Thủy. Rõ là bà Châu mê trai, ngây thơ vô số tội, nên cả một nước cũng ra đi theo bà. Thầy hỏi, vậy nếu quay ngược được thời gian, ta muốn câu chuyện kết thúc như thế nào.
Chẳng nhớ có ai trả lời không. Chỉ nhớ thầy nói như vầy: trong danh sách những ông vua làm mất nước, An Dương Vương có lẽ là người được lịch sử ưu ái nhất, bởi ông mắc phải cái tội ‘đáng thương’: cả tin. Mà tin ai? Tin con của ổng chứ ai.
Nếu quay ngược được thời gian, xin cứ để câu chuyện diễn ra như vậy. Vì sống trong một gia đình mà bắt vợ đề phòng chồng, kêu cha đề phòng con, thì không phải cũng đáng buồn như mất một nước sao.
Dẹp nhà bà Châu qua một bên.
Là vì hôm nay mình cũng muốn nói câu đó mà.
Là buồn cười quá, em vẫn muốn kết thúc thế nào, thì ban đầu hãy cứ diễn ra như vậy.
Dù có lẽ từ đầu đó cũng chỉ là câu chuyện của riêng em.
First day at work
Kỷ niệm ngày đầu tiên đi làm.
18 em lính mới, có mình mình là nữ, chắc già nhất đám.
Nhận laptop, một cái IBM T60 e rằng thuộc đợt xuất hàng đầu tiên. Dù sao cũng gọi là ‘duyên’, phải không, T60?
mua đồ
Hôm nay đi chợ mua mấy thứ linh tinh. Bây giờ nhìn phòng mình không khác gì tiệm tạp hóa, thứ gì cũng có!
Ủi hết mớ đồ, tự nhiên lại nghĩ nếu mà phòng này có … hai người thì sao nhỉ. Một phút tưởng tượng. Mình sẽ vừa ủi đồ cho bạn kia, vừa nói:
– Sao đồ anh ít vậy, cuối tháng mình đi mua thêm cho anh mấy bộ nhe?
– Thôi khỏi. Em thích thì mua cho em đi.
– Ô kê.
– <Ặc ặc, bị hố…>
– <hé hé hé>
Sống ở đây có vẻ tách biệt với ‘thế giới’, nhất là về đêm như thế này. Đóng cửa, kéo rèm, mở tất cả đèn, coi tin lá cải.
Và phải nhớ đi ngủ sớm, không còn bỗng dưng muốn khóc hay bỗng dưng muốn thức thì cứ thế mà thức đến sáng được rồi.
Bài hát cho tối nay, được lăng xê bởi Hân: Giấc mơ ngày xưa – Hiền Thục